Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry
Phan_2
Họ đứng tì khuỷu tay lên lan can ăn trưa. Anton lặng ngắm những con sóng ùa vào giữa các cột trụ bờ đê. Eddy và Sam nói chuyện tào lao tìm cách cứu thế giới. Nhưng lúc rảnh rỗi, Eddy thường thích chỉ trích chính phủ để giải khuây. Anh lên án Thủ tướng đã không làm gì hoặc làm chưa đến nơi đến chốn để đảm bảo lợi ích của những người nghèo khổ, không biết cách khởi động các công trình lớn để đẩy nhanh quá trình tái thiết thủ đô. Tóm lại là chỉ cần tuyển dụng tất cả những ai không có việc làm và không đủ ăn là xong. Còn Sam lại nói về nền kinh tế, viện cớ khó tìm được nguồn nhân lực có tay nghề, và khi thấy Eddy ngáp ngủ, anh liền cho rằng cậu bạn là kẻ vô chính phủ biếng nhác, điều này khiến cậu bạn mếch lòng. Họ đã sinh sự với nhau như thế không biết bao lần nhưng tình bạn giữa họ không hề mai một, bất chấp những ý kiến bất đồng.
Alice đứng tách khỏi nhóm bạn để tránh mùi dầu rán quá nồng mà cô vốn không thích. Carol tới chỗ cô, cả hai im lặng một lát, mắt hướng ra khơi.
- Cậu phải để mắt tới Anton đấy, Carol thầm thì.
- Sao thế, anh ấy ốm à? Alice hỏi.
- Ốm tương tư cậu đấy! Không cần phải là y tá như tớ mới nhận ra đâu. Hôm nào cậu ghé qua bệnh viện đi, tớ sẽ dẫn cậu đi khám mắt, cậu hẳn phải cận thị rồi thì mới không nhận thấy.
- Cậu chỉ nói vớ vẩn, bọn tớ biết nhau từ thời niên thiếu, chẳng có gì khác giữa bọn tớ ngoài một tình bạn lâu bền.
- Tớ chỉ bảo cậu để mắt tới anh ấy, Carol ngắt lời cô. Nếu cậu có cảm tình với anh ấy thì tránh né cũng chẳng ích chi. Bọ tớ sẽ rất mừng nếu thấy hai người bên nhau, bọn cậu rất xứng đôi mà. Còn trong trường hợp ngược lại thì cậu đừng mập mờ như thế, cậu sẽ khiến anh ấy đau khổ chẳng vì cái gì cả.
Alice chuyển chỗ, đứng đối diện với Carol, quay lưng lại đám bạn.
- Tớ mập mờ thế nào?
- Giả vờ không biết rằng tớ đang để ý anh ấy, giả dụ thế, Carol đáp.
Hai con mòng biển lao tới thưởng thức nốt chỗ khoai tây mà Carol quăng ra biển. Cô ném bao giấy của mình vào thùng rác rồi tới chỗ mấy chàng trai.
- Em đứng đấy đợi triều xuống hay là đi với bọn anh đây? Sam hỏi Alice. Bọn anh sẽ dạo qua chỗ có mấy trò chơi, anh đã tia được chỗ có thể thắng được một điếu xì gà nhờ mấy cú đập chùy, anh vừa nói thêm vừa xắn tay áo lên.
Bỏ vào máy một penny sẽ được chơi bốn lần. Người chơi phải đập càng mạnh càng tốt lên lò xo, khi ấy một quả cầu gang sẽ bật lên; nếu quả cầu ấy chạm vào làm cái chuông treo cách đó tầm hai mét mốt rung lên thì sẽ thắng một điếu xì gà. Dù chẳng phải một tay nghiện ngập nhưng Sam vẫn thấy rằng hút xì gà quả là một thú chơi sang. Anh đã chơi tám lần liền, phí mất hai penny, gần gấp đôi số tiền anh phải bỏ ra nếu muốn mua một điếu xì gà chất lượng tốt tương tự ở quầy thuốc lá nằm cách đó vài bước chân.
- Cho tớ một xu để tớ thử xem, Eddy nói.
- Sam chìa cho bạn một đồng xu rồi lùi lại. Eddy nâng cái chùy lên như thể nó chỉ nhẹ bằng một cái búa rồi nhẹ nhàng thả nó rơi xuống lò xo. Quả cầu gang nảy lên chạm vào làm rung chuông. Người chủ trò trao phần thưởng cho anh.
- Điếu này là của tớ, Eddy tuyên bố, đưa tờ một xu nữa, tớ sẽ cố kiếm cho cậu điếu khác.
Một thoáng sau, cả hai đã cùng châm thuốc, Eddy vui ra mặt, còn Sam thì lẩm bẩm tính toán. Với số tiền ấy, lẽ ra anh đã có thể tự thưởng cho mình cả một bao thuốc lá. Một bao Vingt Embassy thay vì một điếu xì ga nhạt thếch, điều ấy cứ khiến anh tiếc mãi.
Mấy chàng trai phát hiện ra trò ô tô húc nhau, họ liền nhìn nhau rồi ngay lập tức mỗi người đã chễm chệ trong một chiếc. Cả ba cùng cầm vào tay lái và đạp lên chân ga để đâm thật mạnh vào các ô tô khác trước ánh mắt rụng rời của hai cô gái. Cuối cùng, họ tấn công gian hàng có trò bắn súng. Đứng từ xa, Anton đã trở thành tay bắn thiện xạ nhất. Anh giành được một cái ấm sứ sau khi bắn năm viên trúng đích và đem tặng nó cho Alice.
Carol đứng tách xa khỏi nhóm bạn quan sát vòng quay nơi đám ngựa gỗ đang quay tròn dưới những chùm đèn sáng rực. Anton bước lại gần rồi choàng tay ôm lấy cô.
- Em biết, trò này chỉ dành cho bọn trẻ con thôi, Carol thở dài, nhưng giá như anh biết rằng em chưa bao giờ thử chơi lần nào…
- Em chưa bao giờ đặt chân lên vòng quay ngựa gỗ khi còn nhỏ ư? Anton hỏi cô.
- Em lớn lên ở quê, chẳng có bất kỳ một dịp hội chợ nào được tổ chức ở làng em. Khi em tới Luân Đôn để học y tá thì cũng đã quá tuổi chơi, rồi chiến tranh nổ ra và…
- Và giờ thì em đang rất muốn đi một vòng… Nào, theo anh, Anton vừa nói vừa dắt cô về phía quầy vé, anh sẽ tặng cho em chuyến ngựa gỗ quay vòng đầu tiên trong đời. Đây, leo lên đây, anh vừa nói vừa chỉ vào một con ngựa gỗ có chiếc bờm vàng rực, những con khác trông có vẻ dữ hơn, lần đầu tiên cưỡi ngựa thì tốt nhất là nên cẩn thận.
- Anh không lên với em à? Carol hỏi.
- À không, anh ít chơi trò này lắm, chỉ nhìn thôi đã thấy chóng mặt rồi. Nhưng hứa với em là anh sẽ cố gắng, anh sẽ không rời mắt khỏi em đâu.
Một hồi chuông vang lên, Anton bước xuống khỏi bục. Vòng quay bắt đầu chuyển động.
Sam, Alice và Eddy lại gần nhìn Carol, một mình cô là người lớn giữa đám trẻ con đang chỉ trỏ chế giễu. Đến vòng thứ hai, nước mắt lăn dài trên má cô bạn, cô dùng mu bàn tay vụng về quệt đi.
- Anh láu cá lắm! Alice vừa nói vừa đấm vào vai Anton.
- Anh nghĩ mình đã làm một việc tốt, anh không hiểu cô ấy bị làm sao nữa, chính cô ấy đã muốn…
- Đi dạo một vòng trên lưng ngựa với anh, ngốc ạ, chứ không phải tự biến mình thành trò cười trước bàn dân thiên hạ.
- Anton sẽ chẳng bao giờ thú nhận là cậu ta muốn thế đâu, Sam bác lại.
- Nếu các anh ga lăng một chút thì đã đón cô ấy chứ không phải đứng như trời trồng ở đây đâu.
Trong khi hai anh bạn cự nự nhau thì Eddy đã trèo lên vòng quay, tới được chỗ những chú ngựa gỗ và tặng cho mấy đứa trẻ đang cười ngặt nghẽo những cái tát yêu nhè nhẹ. Người chủ trò vẫn tiếp tục vòng quay quỷ quái nhưng cuối cùng Eddy vẫn tới được chỗ Carol.
- Có vẻ như cô đang cần một người coi ngựa phải không, thưa quý cô? anh nói rồi đặt tay lên bờm chú ngựa gỗ.
- Giúp em xuống với. Eddy, em xin anh đấy.
Nhưng Eddy đã nhảy lên lưng ngựa và ôm lấy nữ kỵ sĩ. Anh ghé vào tai cô thì thầm.
- Em đừng tưởng là lũ oắt con kia sẽ dễ dàng thoát khỏi vụ này nhé! Chúng ta sẽ chơi đùa vui vẻ cho chúng phát ghen lên vì thèm thuồng. Em đừng tự đánh giá thấp mình, cô bạn ạ, em hãy nhớ rằng trong khi anh say xỉn ở các quán rượu thì em khiêng băng ca dưới làn bom đạn. Lần sau khi vòng quay chạy qua trước mặt đám bạn ngốc nghếch của chúng ta, anh muốn nghe thấy tiếng em cười thật to, em hiểu chứ?
- Sao em có thể làm được như vậy hả Eddy ? Carol hỏi lại trong tiếng nấc.
- Nếu em nghĩ mình thật nực cười khi cưỡi trên ngựa gỗ giữa đám trẻ ranh này thì hãy nhớ tới anh, đang ngồi sau em đây, với điếu xì gà và chiếc mũ lưỡi trai lụp xụp trên mặt.
Và tới vòng thứ hai, Eddy cùng Carol đã cười phá lên.
Vòng quay từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.
Để chuộc lỗi, Anton mời cả đám một chầu bia tại quầy rượu cách đó một quãng. Mấy chiếc loa kêu lạo xạo rồi đột nhiên, một điệu fox-trot sôi nổi tràn ngập không gian, Alice nhìn tấm áp phích dán trên một cây cột: Harry Groombridge cùng dàn nhạc chơi đệm cho một vở nhạc kịch tại mộtquán cà phê, chỗ này trước chiến tranh từng là nhà hát lớn của khu đê chắn sóng.
- Đi xem đi! Alice gợi ý.
- Tại sao lại không nhỉ? Eddy lên tiếng.
- Bọn mình sẽ lỡ mất chuyến tàu cuối cùng mà anh thì không thấy thích cái ý tưởng ngủ trên bãi biển đâu, Sam đáp.
- Không hẳn thế đâu, Carol bẻ lại. Khi buổi diễn kết thúc bọn mình vẫn còn hơn nửa tiếng để đi bộ tới nhà ga cơ mà. Đúng là trời đang bắt đầu lạnh khủng khiếp và em không từ chối chuyện nhún nhảy đôi chút cho ấm người lên đâu. Vả lại đây hẳn sẽ là một kỷ niệm tuyệt vời ngay trước đêm Noel, mọi người không thấy thế sao?
Mấy chàng trai không nghĩ ra được ý tưởng nào hơn thế. Sam nhanh chóng nhẩm tính; giá vé vào cửa là hai xu, nếu họ quay về luôn, rất có thể đám bạn anh sẽ lại muốn vào một quán nào đó ăn uống, như thế chọn buổi biểu diễn là tiết kiệm hơn cả.
Khán phòng chật ních, khán giản chen chúc nhau trước sân khấu, phần lớn đang nhún nhảy theo điệu nhạc. Anton dắt tay Alice và đẩy Eddy về phía Carol, Sam giễu hai cặp đôi rồi rời khỏi sàn khiêu vũ.
Đúng như Anton đã dự đoán, một ngày vui vẻ trôi qua quá nhanh. Khi dàn nhạc chào tạm biệt khán giả, Carol ra hiệu với các bạn, đã đến lúc lên đường. Cả nhóm len lỏi tới cửa ra.
Những chiếc đèn xếp khẽ đu đưa trước làn gió nhẹ khiến con đê chắn sóng khổng lồ vào buổi tối mùa đông ấy giống như một chuyến tàu chở khách kỳ lạ, đèn đuốc trên thuyền đều thắp sáng soi tỏ cả vùng biển nhưng sẽ chẳng bao giờ ra khơi.
Khi cả nhóm bạn đang tiến về phía lối ra thì một bà thầy bói đứng trong quầy hàng của mình liền nở nụ cười tươi với Alice.
- Em chưa bao giờ mong biết được tương lai sẽ dành điều gì cho mình à? Anton hỏi.
- Vâng, chưa bao giờ. Em không tin là tương lai đã được định sẵn, Alice đáp.
- Hồi đầu chiến tranh, một bà thầy bói đã bảo với anh tớ là anh ấy sẽ sống sót nếu chuyển nhà đi nơi khác, Carol nói. Anh ấy đã quên béng mất lời tiên tri ấy khi nhập ngũ: hai tuần sau đó, tòa nhà anh ấy ở bị bom quân Đức đánh sập. Hàng xóm của anh ấy không ai thoát nạn.
- Bà ta tài nhỉ! Alice đáp cụt lủn.
- Khi ấy chưa ai biết rằng Luân Đôn sẽ phải hứng chịu chiến dịch dội bom Blitz của quân Đức cả, Carol bác bẻ.
- Em có muốn đến nghe lời sấm không? Anton hỏi bằng giọng đùa cợt.
- Đừng ngốc thế chứ, chúng ta còn phải đi cho kịp giờ tàu.
- Còn những bốn mươi lăm phút nữa kia mà, buổi diễn đã kết thúc sớm hơn dự kiến. Chúng ta còn đủ thời gian. Đi nào, anh sẽ trả tiền cho em!
- Em không hề có ý định muốn tới nghe những lời lừa bịp của bà già ấy.
- Để Alice được yên đi, Sam chen ngang, cậu không thấy làm thế khiến cô ấy sợ à?
- Cả ba người đang trêu tức em đấy à, em chẳng có gì phải sợ, em không tin vào thuật bói bài cũng như những quả cầu pha lê. Vả lại sao mọi người lại quan tâm đến tương lai của em thế?
- Có lẽ một trong ba anh chàng lịch thiệp này thầm mong biết được xem cuối cùng có được chung giường với cậu hay không đấy? Carol thì thầm.
Anton và Eddy quay người lại, sửng sốt. Carol ngượng đỏ mặt, và để làm hòa, cô nở một nụ cười ranh mãnh với họ.
- Em có thể hỏi bà ta xem liệu chúng ta có nhỡ tàu hay không, ít nhất đó cũng là một tiết lộ hay ho, Sam tiếp lời, vả lại chúng ta có thể nhanh chóng kiểm chứng nó.
- Các cậu có thể đùa cợt tùy thích, nhưng tớ thì tớ tin, Anton nói tiếp. Nếu em đến đó anh sẽ cùng đi.
Nhóm bạn đứng thành một vòng tròn quanh Alice và không rời mắt khỏi cô.
- Mọi người quả là một lũ ngốc, cô nói rồi cố rẽ một lối đi ra.
- Cô em nhát gan! Sam thốt lên.
Alice đột nhiên quay lại.
- Được rồi, bởi vì tôi dính vào bốn đứa trẻ chậm lớn chỉ muốn tất cả cùng nhỡ tàu nên tôi sẽ tới nghe những lời ngu ngốc của bà già ấy rồi sau đó tất cả cùng về nhà. Như thế đã được chưa? cô vừa hỏi vừa chìa tay về phía Anton. Anh cho em hai xu chứ?
Anton lục túi rồi đưa cho Alice hai xu. Cô liền bước về phía bà thầy bói.
Alice tiến tới quầy hàng, bà thầy bói vẫn tươi cười với cô, gió từ biển thổi vào mạnh hơn, sượt qua má khiến cô phải cúi đầu xuống như thể đột nhiên cô bị cấm nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ lớn tuổi kia. Có thể Sam nói đúng, trải nghiệm này khiến cô bối rối nhiều hơn là cô tưởng.
Bà thầy bói mời Alice ngồi xuống ghế đẩu. Đôi mắt bà ênh mang, ánh nhìn sâu thẳm, và nụ cười vẫn không thôi hướng về phía cô đầy mê hoặc. Trên chiếc bàn một chân của bà không hề có quả cầu pha lê nào, cũng chẳng có lấy một bộ bài, chỉ có những ngón tay dài lốm đốm nốt đồi mồi chìa về phía cô. Vừa gặp mặt Alice đã cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng kỳ lạ xâm chiếm lấy cô, một trạng thái thoải mái mà đã lâu lắm rồi cô không có được.
- Con gái ơi, ta đã từng trông thấy con rồi, bà thầy bói thì thầm.
- Bà quan sát cháu nãy giờ rồi còn gì!
- Con không tin vào khả năng của ta phải không?
- Cháu là người lý tính, Alice đáp.
- Nói dối, con là một nghệ sĩ, một cô gái độc lập và bướng bỉnh, dù cho đôi lúc nỗi sợ hãi khiến con chùn bước.
- Tối nay bà có gì để khiến cháu phải sợ đây?
- Khi tới chỗ ta con không có vẻ tự tin lắm.
Bà thầy bói nhìn sâu hơn vào mắt Alice. Giờ đây khuôn mặt bà kề sát bên mặt cô.
- Ta đã bắt gặp đôi mắt này ở đâu rồi nhỉ?
- Ở kiếp trước chăng? Alice hỏi lại giọng đầy mỉa mai.
Bối rối, bà thầy bói đột nhiên đứng bật dậy.
- Hổ phách, va ni và da thuộc, Alice lẩm bẩm.
- Con nói về cái gì thế?
- Về nước hoa của bà, về niềm đam mê của bà với phương Đông. Cháu cũng vậy đấy, cháu cũng có chút khả năng đặc biệt đấy, Alice nói, vẻ còn xấc xược hơn trước.
- Quả là con có khả năng đặc biệt, nhưng quan trọng hơn nữa là con mang trong mình một câu chuyện mà không hề hay biết, bà thầy bói đáp.
- Bà cứ cười suốt như vậy có phải là để dễ dàng chiếm lòng tin của các con mồi hơn không? Alice ranh mãnh hỏi.
- Ta biết tại sao con tới gặp ta, bà thầy bói nói, thú vị thật đấy.
- Bà đã nghe thấy đám bạn thách thức cháu à?
- Con không phải loại người dễ bị khiêu khích và đám bạn con chẳng đóng vai trò gì trong cuộc gặp gỡ này cả.
- Vậy thì ai đây?
- Nỗi cô đơn, nó ám ảnh con và khiến con thức giấc hàng đêm.
- Cháu chẳng thấy có gì thú vị ở đây cả. Hãy nói điều gì khiến cháu bất ngờ thực sự ấy, không phải ngồi đây trò chuyện với bà khiến cháu khó chịu nhưng nói thật là cháu còn phải về cho kịp chuyến tàu.
- Không, như thế phải nói là thật đáng buồn mới đúng, nhưng điều thú vị ở đây là...
Bà thôi không nhìn Alice nữa mà ánh mắt mt hút trong xa xăm. Alice cảm thấy người phụ nữ ấy đang phiêu bạt ở một chốn khác.
- Bà đang định nói gì vậy? Alice hỏi.
- Điều thực sự thú vị, bà thầy bói vừa lấy lại tinh thần vừa tiếp tục, đó là người àn ông quan trọng nhất trong đời con, người mà con vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay dù cho cũng chẳng biết anh ta có tồn tại hay không, người đàn ông đó vừa mới đây thôi đã lướt qua phía sau con.
Khuôn mặt Alice đông cứng lại và cô không thể cưỡng được mong muốn quay đầu lại. Cô xoay ghế đẩu và chỉ nhìn thấy ở phía xa bốn người bạn đang ra hiệu với cô rằng đã tới lúc phải đi.
- Là một trong số họ ư? Alice ấp úng hỏi. Người đàn ông bí ẩn ấy là Eddy, Sam hoặc Anton ư? Đó chính là lời sấm truyền của bà ư?
- Hãy nghe những gì ta nói với con, Alice, chứ không phải những lời con muốn được nghe. Ta vừa tiết lộ với con rằng người đàn ông quan trọng nhất đời con đã lướt qua phía sau con. Giờ thì người đó không còn ở đây nữa.
- Vậy bây giờ hoàng tử bạch mã ấy đang ở đâu?
- Hãy kiên nhẫn đi con gái của ta. Con phải gặp sáu người khác rồi mới tới người đó.
- Một vụ hay ho đây, sáu người, chỉ thế thôi sao?
- Một chuyến du hành thú vị thì đúng hơn… Một ngày nào đó con sẽ hiểu, giờ thì muộn rồi và ta cũng đã tiết lộ điều con cần biết. Và bởi vì con chẳng hề tin lấy một lời ta nói nên con không phải trả công cho ta.
- Không, cháu vẫn muốn trả tiền.
- Đừng có ngốc thế chứ, con cứ coi quãng thời gian chúng ta ở bên nhau vừa qua là một chuyến viếng thăm giữa bạn bè. Ta rất mừng vì được gặp con, Alice ạ, ta không ngờ rằng chuyện đó lại xảy ra. Con là một người đặc biệt, dù thế nào đi nữa thì câu chuyện của con cũng rất đặc biệt.
- Câu chuyện nào thế?
- Chúng ta không còn thời gian nữa, vả lại con cũng sẽ chẳng tin chuyện đó. Đi đi, nếu không đám bạn sẽ trách cứ con vì đã làm họ nhỡ tàu. Nhanh chân lên, và hãy cẩn trọng đấy, sẽ sớm có một vụ tai nạn. Đừng nhìn ta như vậy chứ, điều ta vừa nói với con không liên quan đến chuyện bói toán đâu mà bất cứ ai biết suy nghĩ logic thì đều thấy thôi.
Bá thầy bói bảo Alice để bà lại một mình. Alice nhìn bà một lát, hai người phụ nữ trao nhau nụ cười rồi cô trở ra với đám bạn.
- Trông cái mặt tức giận của em kìa! Bà ấy nói thế? Anton lên tiếng hỏi.
- Để sau đi, mọi người biết mấy giờ rồi không?
Rồi không đợi ai trả lời, Alice lao về phía hàng rào lối cửa ra vào của khu đê chắn sóng.
- Cô ấy có lý đấy, Sam nói, phải thật khẩn trương lên, tàu sẽ khởi hành trong vòng chưa đầy hai mươi phút nữa.
Cả bọn bắt đầu guồng chân chạyGió nổi lên trên bờ cát mang theo cả làn mưa bụi mỏng. Eddy nắm lấy cánh tay Carol.
- Cẩn thận đấy, đường trơn lắm, anh nói rồi kéo cô chạy theo cùng.
Cả bọn chạy hết quãng đường đi dạo rồi băng lên con phố vắng tanh. Những cây đèn cháy bằng khí đốt rọi ánh sáng yếu ớt xuống lòng đường. Phía xa xa thấp thoáng ánh đèn nhà ga Brighton, họ chỉ còn chưa đến mười phút. Một cỗ xe ngựa bất ngờ lao tới đúng lúc Eddy băng qua phố.
- Cẩn thận! Anton hét lên.
Alice nhanh trí túm lấy tay áo Eddy. Cỗ xe suýt chút nữa thì hất tung họ và họ cảm nhận được hơi thở của con vật mà người xà ích đang cố gắng kìm chân lại trong vô vọng.
- Em đã cứu mạng anh! Eddy choáng váng nói trong hơi thở đứt quãng.
- Anh có thể cảm ơn em sau, Alice đáp, nhanh chân lên thôi.
Khi vào đến sân ga, họ bắt đầu hét lên với trưởng ga đang giơ đèn lên làm hiệu và ra lệnh cho họ trèo lên toa đầu tiên. Mấy chàng trai giúp các cô gái leo lên rồi khi Anton vẫn còn ở bậc lên xuống thì cả đoàn tàu chuyển mình. Eddy túm lấy vai cậu bạn lôi vào bên trong rồi đóng cửa lại.
- Suýt chút nữa thì..., Carol hổn hển. Và anh đấy, Eddy ạ, anh làm em sợ hết vía, cỗ xe ấy lẽ ra đã nghiền qua anh rồi.
- Anh có cảm giác là Alice còn sợ hơn em kìa, nhìn cô ấy mà xem, cô ấy xanh như tàu lá ấy, Eddy nói.
Alice nín thinh. Cô ngồi xuống băng ghế và nhìn bóng thành phố lùi xa dần qua khung cửa kính. Chìm đắm trong dòng suy tưởng, cô nhớ lại bà thầy bói, lời phán của bà, lời cảnh báo của bà và lại tái nhợt hơn nữa.
- Thế nào, em kể cho bọn anh nghe chứ? Anton lên tiếng. Dù thế nào chăng nữa thì cả nhóm cũng suýt phải ngủ ở khách sạn ngàn sao vì em còn gì.
- Vì trò cá cược ngu ngốc của mọi người thì có, Alice đáp trả cụt lủn.
- Cậu gặp bà ấy cũng khá lâu đấy, thế cuối cùng bà ấy có tiết lộ với cậu điều gì đáng kinh ngạc không? Carol hỏi.
- Chỉ toàn những điều tớ đã biết rồi. Tớ nói với mọi người rồi mà, bói toán chỉ là trò lừa con nít. Với đầu óc biết quan sát, một giọng nói khiến người ta tin tưởng cùng chút xíu trực cảm, mấy bà thầy bói có thể lừa phỉnh bất cứ ai và khiến ta tin bất cứ điều gì.
- Nhưng tóm lại là em vẫn chưa nói cho bọn anh biết bà ấy đã tiết lộ gì với em, Sam nài nỉ.
-Tớ nghĩ bọn mình nên chuyển đề tài thôi, Anton chen ngang. Bọn mình vừa có một ngày hết sức thú vị, bọn mình đang trên đường về nhà, vậy nên tớ chẳng thấy có lý do gì mà phải tìm cách gây hấn với nhau. Anh xin lỗi, Alice, lẽ ra bọn anh không nên nài ép, em không muốn tới chỗ bà thầy bói và cả lũ bọn anh thì đã hơi…
- …ngu ngốc, mà trước nhất là em, Alice vừa nhìn Anton vừa tiếp lời. Giờ em có một câu hỏi thú vị hơn nhiều. Mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng sinh?
Carol về St. Mawes sum họp cùng gia đình. Anton ăn tối tại nhà bố mẹ. Eddy đã hứa sẽ qua nhà chị gái, mấy đứa cháu anh mong được gặp ông già Noel và anh rể Eddy đã hỏi ướm xem anh có muốn đảm nhận vai này hay không. Anh ấy thậm chí đã thuê hẳn một bộ đồ giả trang. Thật khó từ chối được khi người anh rể đã nhiều phen cứu nguy cho cái ví của anh mà không hề hé lộ nửa lời với cô chị. Còn Sam được mời tới bữa tiệc do ông chủ tổ chức giúp cho trẻ em ở trại mồ côi Westminster, anh được giao nhiệm vụ phát quà cho đám nhỏ.
- Thế còn em, Alice? Anton hỏi.
- Em... em cũng được mời đi dự tiệc.
- Ở đâu vậy? Anton nài thêm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian